Cả người Trình Hào đều đau, ăn xong, thì ngủ tiếp.
Chờ anh tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Trình Hào hơi giật giật, liền cảm thấy mặt có chút tê, nếu như không có bất ngờ, cả khuôn mặt anh chắc chắn đã sưng lên…
Tiếp tục đọcCả người Trình Hào đều đau, ăn xong, thì ngủ tiếp.
Chờ anh tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Trình Hào hơi giật giật, liền cảm thấy mặt có chút tê, nếu như không có bất ngờ, cả khuôn mặt anh chắc chắn đã sưng lên…
Tiếp tục đọcTuy rằng Alex đã kêu xe cứu thương rất sớm, nhưng Trình Hào vẫn phải chờ một lúc, mới chờ được xe cứu thương đến, sau đó anh liền bị Claude ôm lên.
Vóc dáng của anh so với Claude còn cao hơn một chút, bị người ta ôm kiểu công chúa thật sự rất quái dị, may là Claude buông anh xuống rất nhanh…
Tiếp tục đọcTuy rằng giống dâu tây này của Ngô Đồng không phải là chủng loại quý báu gì, thế nhưng vẻ ngoài cùng vị tuyệt đối sẽ không kém so với những danh phẩm kia, từng quả một đều ngọt dịu tròn trịa, mỗi trái đều bự như nắm tay trẻ con, sau khi chín màu sắc đỏ tươi mọng nước, vị lại càng ngọt ngào nhiều nước, mùi trái cây dụ người, ăn một cái là có thể nghiện.
Tiếp tục đọcTrong thi đấu quyền anh dùng chân đá, là phạm quy.
Đương nhiên, cũng không ai dùng chân đá khi thi đấu quyền anh, bởi vì khi đang trong trận thi đấu, một khi động cước, thân thể rất dễ dàng mất đi trọng tâm, sau đó sẽ bị đối thủ dễ dàng dùng một quyền đánh bại.
Tiếp tục đọcSáng sớm hôm đó, Đại Hùng thả động vật lên trên núi xong, trong tay mang theo một con gà trống nhỏ, vui vẻ nói: “Nuôi gà lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể khai trai rồi, ngày hôm nay ăn gà, tự mình nuôi, nếm thử xem mùi vị ra sao.”
Ngô Đồng đang chuẩn bị đi nhổ rau, nhìn con gà trống nhỏ trong tay cậu ta, hỏi: “Không phải nói ít nhất phải bốn tháng mới giết sao? Vẫn chưa tới thời gian đâu.”
Tiếp tục đọcTrình Hào đang không phản ứng kịp, lão George đến, mà lão George vừa đến, liền nói với anh: “Trình, lại đây, chúng ta đi tìm người đàm luận!”
Trình Hào đáp một tiếng, cùng lão George đi ra ngoài, nhanh chóng đi tới một phòng làm việc.
Tiếp tục đọcKhách sạn Trình Hào đặt chẳng hề xa hoa, cũng chỉ là một phòng phổ thông tiêu chuẩn.
Danny bị anh ôm về cả một đường, đã sớm ngủ, Trình Hào cởi áo khoác đặt nó lên giường, lại hỏi Lâm Vũ Tầm: “Gần đây cậu sống thế nào?”
Tiếp tục đọcMặc kệ Phượng Khởi vui lòng hay không, Tư Mặc cũng vẫn ở lại, dù sao Phượng Khởi chỉ cái khách trọ, cũng không có quyền lên tiếng, từ điểm này mà nhìn, thật ra hai người bọn họ giống nhau. Nếu nói không giống nhau, đúng là có một chút, Phượng Khởi là tự mình chủ động ở đây, Tư Mặc là Ngô Đồng mời lưu lại, vừa nói như thế, kỳ thực so với Phượng Khởi thì địa vị của Tư Mặc cao hơn một chút.
Tiếp tục đọcLâm Vũ Tầm đã hơn một tháng không nhìn thấy Trình Hào cùng Danny.
Trong hơn một tháng này, ý chí chiến đấu của cậu sục sôi, làm rất nhiều chuyện, nhưng thật ra bên trong vẫn luôn thấp thỏm.
Cậu khẩn cấp muốn trèo lên trên, muốn chứng minh chính mình, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất an sợ sệt.
Tiếp tục đọcTiểu Miêu nhìn thấy Phượng Khởi, lập tức ngoan y như mèo, không sủa, đuôi lắc tới mức sắp đứt luôn, nhưng Phượng Khởi cũng không chú ý tới nó. Chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mặc đang đánh đàn cùng Ngô Đồng ngồi bên cạnh hắn, cả người tỏa ra khí tức bá vương.
Tiếp tục đọc